Mẹo, Đời Sống 2025-02-26 16:45:52

Tổ chức họp lớp, đặt nhà hàng hết 200 triệu nhưng không ai đến: Đầu năm gánh n:ợ, biết lý do tôi òa kh:óc

HỌP LỚP NỢ NẦN

Hưng ngồi bần thần trong quán cà phê ven đường, ánh mắt vô hồn nhìn vào màn hình điện thoại. Tin nhắn xác nhận số dư tài khoản vừa báo về: -200.000.000 VNĐ. Cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc cơ thể anh. Mọi chuyện đã không diễn ra như kế hoạch.


Hưng vốn là một người năng nổ trong lớp thời còn đi học. Khi ra trường, ai cũng tất bật với công việc, gia đình, chẳng mấy ai còn giữ liên lạc. Đầu năm nay, anh bỗng nảy ra ý tưởng tổ chức một buổi họp lớp hoành tráng. Sau nhiều năm không gặp, đây sẽ là dịp để ôn lại kỷ niệm xưa.

Anh lập nhóm chat, thêm vào đó hơn 50 người bạn cũ. Tin nhắn tới tấp, ai cũng hưởng ứng nhiệt tình. Người thì hứa sẽ mang cả gia đình đi, người khoe sắp có xe mới, kẻ bàn tán về việc đi đâu, ăn gì cho thật sang. Không muốn làm mất mặt lớp, Hưng quyết định đặt nhà hàng 5 sao, thuê thêm ban nhạc và trang trí lộng lẫy. Tổng chi phí lên tới 200 triệu đồng – số tiền lớn, nhưng anh tin rằng ai cũng sẽ đóng góp phần của mình.

Ngày hôm đó, anh diện bộ vest mới, bước vào nhà hàng với tâm trạng háo hức. Bàn tiệc xa hoa bày biện sẵn, ánh đèn lung linh, mọi thứ đã sẵn sàng cho một buổi tối đáng nhớ. Nhưng… một tiếng trôi qua, rồi hai tiếng… nhà hàng vắng tanh. Anh mở điện thoại, gửi vài tin nhắn hỏi han.

  • "Mọi người sắp tới chưa?"

Không ai trả lời.

Vài phút sau, một tin nhắn hiện lên: "Anh ơi, em bận đột xuất rồi, tiếc quá!"

Rồi một tin khác: "Em định đi nhưng kẹt việc gia đình."

Vài tin nhắn lẻ tẻ hiện lên, nhưng tuyệt nhiên, chẳng một ai đến.

Tim anh chùng xuống. Chẳng lẽ… họ đã quên lời hứa?

Quản lý nhà hàng bước đến, vẻ mặt đầy thông cảm nhưng cũng không giấu nổi sự chuyên nghiệp:

  • Anh ơi, bên em xin phép thanh toán hóa đơn.

Hưng run rẩy đưa thẻ, lòng đau như cắt. 200 triệu trôi đi trong tích tắc.


Sau cú sốc ấy, Hưng trở về nhà, ngồi thẫn thờ suốt đêm. Anh lục lại nhóm chat, chỉ thấy vài tin nhắn hời hợt như "Tiếc quá, hẹn dịp khác nhé!" hay "Tháng này em kẹt tiền, lần sau em góp." Nhưng chẳng ai thực sự cảm thấy có lỗi.

Lướt Facebook, anh nhận ra sự thật phũ phàng: một số bạn đăng ảnh đi du lịch, người khác tụ tập ăn uống với bạn thân. Họ chỉ không đến vì... họ không muốn.

Anh bật cười, nhưng nước mắt lại rơi. Hóa ra, những người từng thân thiết, từng chung một mái trường, giờ chỉ là những người xa lạ có chung một quá khứ.

 

Bài viết cùng danh mục

Bài viết mới